Lịch sử Hôn_nhân_đồng_giới_ở_Tây_Ban_Nha

Luật về mối quan hệ đồng giới ở châu Âu
  Hôn nhân
  Kết hợp dân sự
  Chung sống không đăng ký
  Giới hạn chỉ công nhận công dân trong nước (cùng chung sống)
  Giới hạn chỉ công nhận công dân nước ngoài (quyền cư trú)
  Không công nhận
  Hiến pháp giới hạn chỉ cho phép hôn nhân khác giới
¹ Có thể bao gồm các luật gần đây hoặc các quyết định của tòa án chưa có hiệu lực.
Bao gồm luật chưa được thi hành.

Trong thập niên 1990 và đầu thập niên 2000, nhiều hội đồng thành phố và cộng đồng tự trị đã cho phép các cặp đôi được đăng ký cùng chung sống (tiếng Tây Ban Nha: unión de hecho, pareja de hecho hay pareja estable)[lower-alpha 1] nhằm đem lại quyền lợi cho những cặp chưa kết hôn với nhau ở bất kỳ giới tính nào mặc dù tác động hầu như chỉ mang tính biểu tượng.[24] Các cơ quan đăng ký cuối cùng đã được thành lập ở tất cả 17 cộng đồng tự trị của Tây Ban Nha: Catalonia (1998),[25] Aragon (1999),[25] Navarre (2000),[25] Castile-La Mancha (2000),[25] Valencia (2001),[26] Balearic Islands (2001),[27] Madrid (2001),[25] Asturias (2002),[28] Castile and León (2002),[29] Andalusia (2002),[25] Canary Islands (2003),[25] Extremadura (2003),[25] Xứ Basque (2003),[25] Cantabria (2005),[30] Galicia (2008),[31] La Rioja (2010)[32] Murcia (2018)[33][34] và ở cả hai thành phố tự trị là Ceuta (1998)[35]Melilla (2008).[36] Luật pháp Tây Ban Nha đã cho phép người độc thân được nhận con nuôi do đó hiển nhiên một cặp đôi đồng giới có thể nhận con nuôi nhưng người bạn đời không phải là cha/mẹ hợp pháp kia sẽ không có quyền nếu mối quan hệ đó chấm dứt hoặc người cha/mẹ hợp pháp qua đời.[24] Hôn nhân đồng giới không được công nhận hợp pháp ở cộng đồng tự trị, do Hiến pháp Tây Ban Nha trao toàn quyền hợp pháp hóa hôn nhân cho Nhà nước.[24]

Chính trị gia Pedro Zerolo là một trong những nhà hoạt động cho LGBT quan trọng nhất trong lịch sử Tây Ban Nha và là một trong những người có vai trò lớn nhất trong thúc đẩy mở rộng quyền kết hôn và nhận con nuôi cho các cặp đồng giới ở nước này.[37]

Tuyên ngôn của Đảng Xã hội (PSOE) cho cuộc tổng tuyển cử năm 2004 bao gồm cam kết sửa đổi Bộ luật Dân sự nhằm giới thiệu hôn nhân đồng giới, công nhận tình trạng pháp lí của hôn nhân đồng giới giống với hôn nhân khác giới nhằm "đảm bảo công bằng xã hội và pháp lý đầy đủ cho những người đồng tính".[38] Sau chiến thắng của Đảng xã hội trong cuộc bầu cử, Thủ tướng mới José Luis Rodríguez Zapatero tuyên thệ trong bài diễn văn nhậm chức của mình về sự thay đổi này: "Khoảnh khắc này cuối cùng đã đến và đặt dấu chấm hết cho tất cả những phân biệt đối xử không thể chấp nhận được mà nhiều người Tây Ban Nha phải từng gánh chịu vì xu hướng tính dục của họ.... Do đó, chúng tôi sẽ sửa đổi Bộ luật Dân sự để công nhận quyền bình đẳng kết hôn cho những người này cùng với các tác động của nó đến quyền thừa kế, quyền lao động và bảo vệ an sinh xã hội".[1] Ngày 30 tháng 6 năm 2004, Bộ trưởng Bộ Tư pháp Juan Fernando López Aguilar tuyên bố rằng Đại hội đại biểu đã phê chuẩn tạm thời một kế hoạch lập pháp của chính phủ để mở rộng quyền được kết hôn của các cặp đôi đồng giới. López Aguilar cũng đã công bố hai đề xuất được giới thiệu bởi Đảng Hội tụ và Liên minh của Catalonia: một đề xuất nhằm công nhận tình trạng pháp lý trong Luật hôn nhân cơ bản cho cả các cặp đôi đồng giới và khác giới (parejas de hecho, "de facto unions"), trong khi đề xuất còn lại cho phép những người chuyển giới có thể đổi tên một cách hợp pháp và chọn lựa giới tính cho mình mà không bị ràng buộc về việc phẫu thuật chuyển giới.[39] Dự luật liên quan đến hôn nhân đồng giới đã được phê duyệt bởi Nội các vào ngày 1 tháng 10 năm 2004, đệ trình lên Quốc hội vào ngày 31 tháng 12[40] và được Đại hội đại biểu thông qua vào ngày 21 tháng 4 năm 2005.[41][42] Tuy nhiên, dự luật đã bị Thượng viện bác bỏ vào ngày 22 tháng 6 năm 2005, do phe đối lập là Đảng Nhân dân nắm giữ đa số ghế tại vị trí này.[43] Dự luật được chuyển lại cho Hạ viện nơi có quyền gạt bỏ quyết định của Thượng viện và cuối cùng được thông qua vào 30 tháng 6 năm 2005 với 187 phiếu thuận, 147 phiếu chống và 4 phiếu trắng.[44]

Với sự chấp thuận cuối cùng và việc dự luật trên được ban hành vào ngày 2 tháng 7 năm 2005, Tây Ban Nha trở thành quốc gia thứ ba trên thế giới chính thức hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới trên toàn quốc, chỉ sau Hà LanBỉ.[45]

Đám cưới đồng giới đầu tiên diễn ra 8 ngày sau khi dự luật trở thành luật và được Carlos Baturín và Emilio Menéndez tổ chức tại phòng hội đồng ở Tres Cantos, ngoại ô Madrid.[46] Đám cưới đầu tiên giữa hai phụ nữ diễn ra ở Barcelona 7 ngày sau đó.[47]

Mặc dù quá trình dẫn tới quyền bình đẳng trải qua nhiều bước, vẫn có một khe hở pháp lí: nếu một cặp đồng tính nữ sinh con, người mẹ phi huyết thống của đứa con vẫn chưa được xem là mẹ hợp pháp của đứa trẻ mà phải trải qua một thủ tục pháp lý dài để nhận con.[48] Trong khi đó quyền này lại hợp pháp đối với một cặp dị tính (cho dù có kết hôn hay không): một người cha dượng có thể tuyên bố con riêng của vợ là con của ông ta mà không cần một thủ tục pháp lý nào. Ngày 7 tháng 11 năm 2006, chính phủ bổ sung phần trợ giúp sinh sản vào điều luật, cho phép người mẹ phi huyết thống được coi là mẹ của đứa trẻ, cùng với người mẹ huyết thống.[49]

Quá trình phê chuẩn Luật 13/2005

Quốc hội Tây Ban Nha bỏ phiếu cho hôn nhân đồng giới vào ngày 30 tháng 6 năm 2005

Dự luật được công bố vào ngày 30 tháng 6 năm 2004 bởi Bộ trưởng Bộ Tư pháp được Tổng Hội đồng Tư pháp nghiên cứu.[50] Mặc dù Tổng Hội đồng thừa nhận rằng không thể chấp nhận sự kỳ thị đối với người đồng tính, việc mở rộng hôn nhân ra cho các cặp đôi đồng giới (bao gồm việc nhận con chung) là một việc khá hệ trọng. Tổng Hội đồng tranh luận rằng việc mở rộng đó không được yêu cầu trong Hiến pháp và có thể chấm dứt việc kỳ thị bằng những biện pháp pháp lý khác như là mở rộng kết hợp dân sự.[51]

Trước báo cáo không khả quan này, chính phủ trình dự luật lên Quốc hội vào 1 tháng 10 năm 2004. Dù có sự chống đối của Đảng Nhân dân và những thành viên của Đảng Liên minh Dân chủ Catalonia, những đảng khác trong Quốc hội vẫn ủng hộ cuộc cải cách. Ngày 21 tháng 4 năm 2005, Quốc hội thông qua dự luật với 183 phiếu thuận (bao gồm một thành viên của Đảng Nhân dân), 136 phiếu chống và 6 phiếu trắng.[52] Dự luật cho phép hôn nhân đồng giới ở Tây Ban Nha diễn ra trong thời gian ngắn: khi chỉ có một đoạn luật được thêm vào mục 44 của Luật Công dân, đề cập rằng Hôn nhân có những điều kiện cần và tác động đến những người liên quan bất kể là cùng hay khác giới tính.[lower-alpha 2]

Kết quả bỏ phiếu ngày 21 tháng 4 năm 2005 tại Đại hội Đại biểu[57]
ĐảngSố phiếu thuậnSố phiếu chốngSố phiếu trắngThành viên vắng mặt (không tham gia bỏ phiếu)
 G  Đảng Công nhân Xã hội Tây Ban Nha (PSOE)
157
     Đảng Nhân dân Tây Ban Nha (PP)
133
     Đảng Hội tụ và Liên minh Catalonia (CiU)
     Đảng Cộng hòa Cánh tả Catalonia (ERC)
     Đảng Dân tộc chủ nghĩa Basque (EAJ/PNV)
     Liên minh Cánh tả thống nhất (IU)
     Liên minh Canaria (CC)
     Khối Dân tộc chủ nghĩa Galician (BNG)
     Liên minh Aragon (CHA)
     Đảng Đoàn kết Basque (EA)
     Đảng Nafarroa Bai (NaBai)
Tổng cộng 183136625

Cùng với những điều khoản Hiến pháp, văn bản thông qua chấp thuận của Quốc hội được nộp cho Thượng viện, cơ quan cuối cùng quyết định thông qua, thay đổi hay phủ quyết. Ngày 21 tháng 6 năm 2005, những chuyên gia được gọi tới Thượng viện để tham gia tranh luận về vấn đề này. Ý kiến của các chuyên gia rất khác nhau, vài chuyên gia cho rằng việc người đồng tính nhận con nuôi không có tác động tới sự phát triển của một đứa trẻ, trừ khả năng chúng cởi mở nhiều hơn đối với đồng tính luyến ái.[58] Tuy nhiên nhà tâm thần học Aquilino Polaino mà Đảng Nhân dân gọi là chuyên gia cho rằng đồng tính luyến ái là một chứng rối loạn xúc cảmbệnh lý. Giữa những quả quyết khác dẫn đến cuộc tranh luận, ông cho rằng "nhiều người đồng tính có tiền sử bị lạm dụng hiếp dâm khi còn nhỏ" và rằng những người đồng tính thường có gia đình trong đó người cha "không thân thiện, nghiện rượu và xa cách" và người mẹ "bảo vệ quá đáng" đối với con trai và "lạnh lùng" với con gái. Những thành viên nổi bật của Đảng Nhân dân sau đó đã bác bỏ lập luận của Polaino.[59]

Hôn nhân đồng giới ở Tây Ban Nha
Ley 13/2005 por la que se modifica el Código Civil en materia de derecho a contraer matrimonio. (Luật 13/2005 Bộ luật Dân sự sửa đổi về quyền kết hôn)
Ngày ký tênNgày 1 tháng 7 năm 2005
Được giới thiệu bởiThủ tướng José Luis Rodríguez Zapatero (PSOE)

Thượng viện đã phủ quyết đoạn văn bản do Quốc hội nộp. Sự phủ quyết này được đề xuất bởi đảng có đa số ghế là Đảng Nhân dân và Đảng Liên minh Dân chủ của Catalonia, được quyết định bởi 131 phiếu thuận, 119 phiếu chống và 2 phiếu trắng.[60] Do đó, văn bản được gửi trả lại cho Quốc hội. Ngày 30 tháng 6 năm 2005, đoạn văn bản này được Quốc hội thông qua cùng với những điều khoản trong Hiến pháp nên có quyền gạt bỏ quyền phủ quyết của Thượng viện. Quyết định này có được từ 187 phiếu thuận (bao gồm một thành viên của Đảng Nhân dân là Celia Villalobos), 147 phiếu chống và 4 phiếu trắng. Phủ quyết của Thượng viện bị gạt bỏ do đó dự luật được thông qua.[2] Cuộc bỏ phiếu được tổ chức sau khi Zapatero bất ngờ phát biểu trước quốc hội rằng Chúng ta mở rộng cơ hội có được hạnh phúc cho láng giềng của chúng ta, đồng nghiệp của chúng ta, bạn bè của chúng ta và người thân của chúng ta. Cùng lúc đó, chúng ta xây dựng một xã hội tử tế.[61] Lãnh đạo của Đảng Nhân dân Mariano Rajoy bị từ chối cơ hội diễn thuyết trước Quốc hội sau khi Zapatero phát biểu và tố cáo Zapatero đã chia rẽ xã hội Tây Ban Nha.[61]

Kết quả bỏ phiếu ngày 30 tháng 6 năm 2005 tại Đại hội Đại biểu[62]
ĐảngSố phiếu thuậnSố phiếu chốngSố phiếu trắngThành viên vắng mặt (không tham gia bỏ phiếu)
 G  Đảng Công nhân Xã hội Tây Ban Nha (PSOE)
159
     Đảng Nhân dân Tây Ban Nha (PP)
143
     Đảng Hội tụ và Liên minh Catalonia (CiU)
     Đảng Cộng hòa Cánh tả Catalonia (ERC)
     Đảng Dân tộc chủ nghĩa Basque (EAJ/PNV)
     Liên minh Cánh tả thống nhất (IU)
     Liên minh Canaria (CC)
     Khối Dân tộc chủ nghĩa Galician (BNG)
     Liên minh Aragon (CHA)
     Đảng Đoàn kết Basque (EA)
     Đảng Nafarroa Bai (NaBai)
Tổng cộng 187147412

Khi các thông tin đại chúng hỏi nhà vua Juan Carlos rằng ông có ký dự thảo đang được tranh luận tại Quốc hội hay không, ông trả lời rằng ông là quốc vương Tây Ban Nha, chứ không phải quốc vương của Bỉ, có ý ám chỉ nhà vua Bỉ Baudouin đã từ chối ký luật hợp pháp hóa phá thai.[63] Nhà vua với quyền phê chuẩn của hoàng gia có thể làm cho sự phủ quyết của bên lập pháp có hiệu lực. Tuy nhiên, quốc vương đã dùng quyền phê chuẩn của hoàng gia (ngự chuẩn) đối với Luật 13/2005 vào 1 tháng 7 năm 2005 và điều luật được công bố trên Boletín Oficial del Estado ngày 2 tháng 7 và có hiệu lực vào ngày 3 tháng 7.[64] Nhà vua bị những người theo chủ nghĩa Carlist và những người bảo thủ cực hữu chỉ trích vì đã ký điều luật.

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Hôn_nhân_đồng_giới_ở_Tây_Ban_Nha http://justicia.gencat.cat/ca/ambits/dret_civil_ca... http://www.365gay.com/Newscon05/12/121505spain.htm http://www.365gay.com/newscon05/04/042105spain.htm http://www.365gay.com/newscon05/06/063005spain.htm http://www.365gay.com/newscon05/07/070205spain.htm http://www.365gay.com/newscon05/07/0706705spain.ht... http://www.365gay.com/newscon05/08/081305spain.htm http://www.365gay.com/newscon05/10/102805spain.htm http://www.advocate.com/article.aspx?id=35289 http://www.advocate.com/article.aspx?id=37238